<< Chapter < Page | Chapter >> Page > |
return *this;
}
Trong đó tên lớp là tên của lớp chúng ta đang định nghĩa. Phương thức này nhận vào một đối tượng Obj, thực hiện việc gán Obj cho đối tượng hiện hành và trả đối tượng hiện hành này về như một kết quả.
Ví dụ ta tạo một class có tên là point để biểu diễn cho một điểm trong mặt phẳng được đặc trưng bởi hai tọa độ x và y. Trong chương trình ta muốn gán các điểm cho nhau, nên trong khi định nghĩa class point, ta phải định nghĩa toán tử gán. Cụ thể như sau:
class point {
float x;
float y;
public:
point() {x=0.0 ; y=0.0;} // Phương thức xây dựng mặc nhiên
point (float a, float b) {x=a; y=b;} // Phương thức xây dựng bình thường
point&operator= (const point&p ) // Định nghĩa toán tử gán
{
x = p.x; y = p.y; // Gán dữ liệu
return * this;
}
}; // term
Sự khác nhau cuối cùng của phép gán là ở cách thức tiến hành gán trị. Xét lệnh gán của Pascal "A := B", ở Pascal cũng như một số ngôn ngữ khác, điều này có nghĩa là: "Gán bản sao của giá trị của biến B cho biến A". Bây giờ ta lại xét lệnh gán "A = B" của SNOBOL4. Trong SNOBOL4 thì nó có nghĩa là: "Tạo một biến tên A tham chiếu tới ÐTDL mà B đã tham chiếu". Trong SNOBOL4 cả A và B cùng trỏ tới một ÐTDL.
Pascal A := B (Sao chép ÐTDL khi gán)
Trước Sau
SNOBOL4 A = B (Sao chép sự trỏ đến ÐTDL khi gán)
Cách thực hiện lệnh gán của SNOBOL4 rõ ràng là đã tạo ra một sự lắm tên.
Khởi tạo một biến là gán cho biến đó một giá trị đầu tiên.
Một biến khi được tạo ra thì sẽ được cấp phát ô nhớ nhưng nó vẫn chưa được khởi tạo. Khi nó được gán một giá trị đầu tiên thì mới được khởi tạo.
Các biến chưa được khởi tạo là nguồn gốc của các lỗi lập trình. Khi một biến được cấp phát ô nhớ mà chưa được khởi tạo thì trong ô nhớ của nó cũng có một giá trị ngẫu nhiên nào đó. Thường là một giá trị rác (Khi một ĐTDL nào trước đó đã bị hủy bỏ nhưng giá trị của ĐTDL này trong ô nhớ vẫn còn, giá trị này gọi là giá trị rác). Ðiều nguy hiểm là giá trị rác này vẫn là một giá trị hợp lệ. Vì thế chương trình có thể xử lý trên giá trị rác này một cách bình thường và chúng ta không thể kiểm sóat được kết quả xử lý đó.
Vì tính chất nghiêm trọng như đã nói trên của biến chưa được khởi tạo, các ngôn ngữ lập trình có thể sử dụng các giải pháp sau để khắc phục:
1.- Nếu biến chưa được khở tạo thì sẽ có giá trị NULL: Khi một biến mới được tạo ra, ô nhớ cấp phát cho nó phải chứa một dãy các bit biểu diễn cho một giá trị “NULL”. Tùy thuộc vào kiểu của biến mà giá trị NULL này sẽ có một giá trị cụ thể, ví dụ nếu là biến số thì NULL là 0, nếu là biến chuỗi kí tự thì NULL là chuỗi rỗng, nếu biến là logic thì NULL là FALSE...
2.- Khởi tạo biến ngay sau khi nó vừa được tạo ra là một cách lập trình tốt và trong một số ngôn ngữ mới đều cung cấp phương tiện để làm điều này một cách dễ dàng. Trong ngôn ngữ Pascal một biến được khởi tạo đồng thời với việc khai báo được gọi là biến có giá trị đầu hay còn gọi là hằng định kiểu.
Ví dụ:
const i:integer=10;
a: ARRAY[1..3,1..2] Of Integer = ((11, 12), (21, 22), (31, 32));
var j:integer;
begin
writeln(i); i:= i+1; writeln(i);
for i:=1 to 3 do begin
for j:=1 to 2 do write(a[i,j]:5);
writeln;
end; end.
Notification Switch
Would you like to follow the 'Cấu trúc dữ liệu' conversation and receive update notifications?